Đoàn người lại nhanh chóng quay về sơn trang. Người của sơn trang đã chuẩn bị xong cả mọi thứ, châm bạc, dược liệu, vân vân, thậm chí là để cả người phụ giúp cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả.
Đại sư Huyền Sâm đứng qua một bên quan sát. Trước đó Lâm Chính châm cứu quá nhanh, dù ông †a đã nhìn nhưng cũng không nhớ rõ. Lần này, ông ta không được bỏ qua bất cứ thao tác nào của anh.
“Đại sư Huyền Sâm, nếu muốn học Nhật Nguyệt Thập Thất Châm thì không cần như vậy”, Lâm Chính vừa khử trùng châm bạc vừa nói
Huyền Sâm cười ái ngại: “Thần y Lâm không để tâm chứ?”.
“Tôi không bao giờ bận tâm tới việc người khác học châm thuật của tôi. Tôi thấy đó là chuyện tốt. Nó thể hiện sự tiến bộ của y đạo, là chuyện nên làm".
“Thần y Lâm đúng là cao nhân”, đại sư Huyền Sâm giơ ngón cái lên.
“Được rồi, ông đừng đứng gần như thế, lấy điện thoại ra. Tôi thực hiện một lần, ông quay lại là được”, Lâm Chính thản nhiên nói
“Mau lên, lấy điện thoại ra”, đại sư Huyền Sâm vội kêu lên. Người đệ tử bên cạnh lập tức móc điện thoại ra nhắm thẳng vào Lâm Chính.
Đám người Cổ Hạo ở phía sau thì không quan tâm tới chuyện đó, họ chỉ nhìn chăm chằm vào tay anh.
Căn phòng trở nên yên lặng. Tất cả đều dán chặt mắt vào từng động tác của Lâm Chính. Nhất là đại sư Huyền Sâm. Đến thở ông ta cũng không dám.
Một lúc sau, ông ta không nhịn được nữa phải võ tay: “Tinh diệu! Tinh diệu quá, thần y Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813590/chuong-2813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.