"Chuyện là như vậy sao?". Lâm Chính ngoảnh sang nhìn đám Đoàn Hợp.
Đoàn Hợp sửng sốt, sau đó vội nặn ra một nụ cười đáp: "Thần y Lâm, anh hiểu lầm rồi! Chúng tôi là bạn bè, tôi chỉ đùa với cô ấy thôi! Anh đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm!".
Lâm Chính không tìm hiểu sâu, chỉ bình thản nói: "Đỡ cô ấy dậy, để cô ấy báo cảnh sát, tất cả các anh đứng im một chỗ không được động đậy! Nhớ lời tôi nói, không được động đậy!".
Lâm Chính nói xong liền cất bước đi về phía Cùng Đao ở bên kia.
Còn đám Đoàn Hợp nghe Lâm Chính nói xong, sắc mặt đều rất khó coi.
Cẩm Diệu cũng không dám chần chừ, vội lấy điện thoại ra.
"Đoàn Hợp sư huynh, làm sao bây giờ?".
Người bên cạnh ánh mắt chứa đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu để con khốn kia báo cảnh sát, thì chắc chắn chuyện này sẽ bị lộ, đến lúc đó chúng ta cũng tiêu đời", Đoàn Hợp trầm giọng nói.
"Nhưng thần y Lâm không cho phép chúng ta động đậy, chúng ta ngăn con khốn đó kiểu gì?".
"Hừ, chỉ là một thần y Lâm, tưởng mình là nhân vật lớn chắc? Chúng ta đông người như vậy, không phải sợ anh ta! Chuẩn bị ra tay!".
Đoàn Hợp hừ mũi nói.
Anh ta từng nghe tới đại danh của thần y Lâm, nhưng không biết rõ lắm.
Anh ta không ngờ mình sẽ đụng độ với thần y Lâm ở đây.
Nghĩ đến ánh mắt và giọng nói lúc vừa rồi của thần y Lâm, trong lòng anh ta cảm thấy rất không vui.
Mẹ kiếp, cùng lắm thì liều mạng với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813565/chuong-2788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.