“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là tự bảo vệ mình!” Lâm Chính mỉm cười, nói tiếp: “Dù vậy tôi vẫn đề nghị nên rời khỏi đây! Tôi sợ cô gái kia sẽ quay lại!”
“Sao cô ta dám chứ?”, Thương Long kinh ngạc:
“Cô ta không muốn sống sao? Còn dám quay lại? Chẳng phải là tìm đường chết à?”
“Không, anh sai rồi! Cô gái kia rất thông minh, cô ta biết thực lực của tôi tới đâu, cũng biết cơ thể tôi không chịu nổi công lực ngàn năm, vừa nãy cô ta chỉ là quá kinh ngạc mới vội vã chạy đi! Chờ tới khi cô ta nghĩ lại, dù cô ta không đích thân tới mà phái mấy tay sai tới, với tình hình của tôi với anh bây giờ, e là khó có thể ngăn cản được, cho nên chúng †a vẫn phải ra khỏi đây nhanh lên”, Lâm Chính nói.
Hai người nghe vậy, gật đầu, lập tức nâng Lâm Chính lên, khó khăn chạy ra khỏi vùng cơ quan.
Ra khỏi vùng cơ quan, những người đó đúng là đã rời đi.
Ba người lập tức xuống núi, tới một thôn gần đó, Lâm Chính hỏi mượn điện thoại người qua đường rồi gọi cho Thiên Diệp, chỉ chốc lát sau, Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ vội vàng chạy tới thôn đó.
“Cảm ơn trời đất mọi người còn sống! Thật tốt quái”
Trong nhà nghỉ ở thôn, Thiên Diệp nhìn thấy mọi người, thở phào nhẹ nhõm nói.
“Thiên phó chưởng môn, mau dẫn bọn tôi rời khỏi đây, ở đây cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải lập tức về Tử Huyền Thiên!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Thần y Lâm yên tâm, đám người Vệ Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813454/chuong-2677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.