“Không, U Minh Sát Khu không phải lừa cô ta... Thể xác này là tôi đã trải qua mấy triệu loại độc dược mà luyện thành!”.
“Chính vì cơ thể này mà tôi đã trải qua cái chết gần mười lần”.
Lâm Chính khản giọng nói, ánh mắt xa xăm, nhớ lại kí ức thời xa xưa...
Trí Băng Thanh rời khỏi Giang Thành, đi chuyên cơ về sơn trang Thánh Y.
Trên đường đi, vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh lùng, khí lạnh bức người.
Những người khác của sơn trang Thánh Y hoàn toàn không dám bắt chuyện.
“Khốn nạn! Khốn nạn!”.
Vừa xuống khỏi máy bay, Trí Băng Thanh không kìm chế được nữa, đạp gãy cây đại thụ thô to ở bên cạnh.
Mọi người đều giật mình khiếp sợ.
May là đã rời khỏi sân bay, xung quanh không có ai.
“Cô chủ, xin cô hãy khiêm tốn một chút, dù sao chúng ta vẫn còn đang ở thế tục. Nếu gây ra rắc rối gì, Thánh Giả sẽ trách tội”, một người tháp tùng không khỏi nhắc nhở.
Trí Băng Thanh nghe vậy, tát cho người đó một cái.
Người đó bị tát đầu váng mắt hoa, ngã ra đất. “Đồ chó, dám dạy dỗ tôi sao?”.
Trí Băng Thanh nổi giận đùng đùng, sau đó quay người lên xe, tiến về phía sơn trang Thánh Y.
Khoảng ba tiếng sau, đoàn xe của Trí Băng Thanh đến một nơi cực kỳ hẻo lánh trong rừng sâu.
Đây đã là nơi không người, nhưng đoàn xe vẫn chưa dừng lại.
Đợi sau khi xuyên qua ba lớp chướng khí đủ để lấy mạng người, cuối cùng nhóm Trí Băng Thanh cũng đi vào khu vực của sơn trang Thánh Y.
Cô ta tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813227/chuong-2450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.