Lạc Thiên lắc đầu: “Trước khi đi ông nội đã dặn là không được cứu ông ấy”.
Lâm Chính nín thở...
“Sau lần đó, ông nội không còn vui nữa. Lúc nào cũng buồn bã. Có lẽ ông nội không thể nào chấp nhận được việc anh là một thần y yêu nghiệt... sự xuất hiện của anh đã phủ nhận toàn bộ nỗ lực của ông, Vì vậy, ông ốm mà mất”, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính im lặng một hồi lâu. Anh không nói gì.
Ý chí chết còn hơn cả thân xác chết. Anh chữa được thể xác cho người khác nhưng một khi người đó bỏ cuộc thì anh không thể chữa được Bệnh của Lạc Bắc Minh dù Lâm Chính có y thuật cao minh thì cũng phải bó tay...
“Suy kiệt”, một lúc lâu sau Lâm Chính nói ra hai từ.
“Thực ra ông nội rất khâm phục anh”, Lạc Thiên lên tiếng.
“Trước khi chết ông có nói rằng ông đánh giá cao anh. Bởi vì ông cho rằng, với mối quan hệ giữa chúng ta thì nhà họ Lạc không thể nào sụp đổ được".
“Chỉ có một điều ông cảm thấy tiếc nuối...cho tới lúc chết vẫn cứ day dứt một điều”
“Ông ấy day dứt điều gì”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Lạc Thiên bặm môi: “Rằng cháu gái của ông không được gả cho anh...”
Lâm Chính giật mình, không biết phải nói như thế nào.
“Ông cảm thấy nếu tôi được gả cho anh thì nhà họ Lạc càng có cơ hội khởi sắc, sau này tiền đồ sẽ vô lượng, đủ để bảo vệ ba đời nhà họ Lạc. Thế nhưng ôn cũng hiểu rằng đó là điều không thể. Bởi vì anh không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813210/chuong-2433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.