Thần Hỏa Tôn Giả nhìn về phía chân trời, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
"Là thần y Lâm sao?".
"Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu! Không tinh thông thuật Hỏa Viêm thì không thể lấy đi nhiều dị hỏa như vậy. Chắc chắn đây là cường giả tuyệt đỉnh về thuật Hỏa Viêm", Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu đáp.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại tái mặt.
Thần y Lâm quả thực không phải là cao thủ thuật Hỏa Viêm.
Nhưng... anh đã hấp thu hỏa chủng.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngập ngừng một lát, chần chừ mãi không lên tiếng nói ra chân tướng.
Về đến Giang Thành, Lâm Chính lập tức bế quan ba ngày.
Cũng may anh là người tinh thông y đạo, đủ để đối phó với nỗi đau đớn thiêu đốt trên người. Nhưng vào ngày thứ ba, Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy hỏa chủng.
Người này không phải ai khác mà chính là Thần Hỏa Thánh Nữ.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng của cô ta vô cùng phức tạp.
Nhưng cô ta giấu tâm trạng phức tạp này đi, vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ gần.
Trong trang viên.
"Chẳng phải cô đã biết hỏa chủng thế nào rồi sao? Sao còn đến lấy nữa?".
Lâm Chính bình thản nói.
Lúc trước Thần Hỏa Thánh Nữ đã nói, nếu Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy, thì cứ nói là đã làm mất hỏa chủng.
"Nếu chỉ đơn thuần đến lấy hỏa chủng, thì đương nhiên tôi sẽ không đến làm phiền anh. Tôi sẽ ngao du bên ngoài một thời gian rồi về chờ lệnh của sư phụ, tôi cũng biết anh không muốn gặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813206/chuong-2429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.