Sức mạnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng tàn bạo.
Nắm đấm của Lâm Chính cũng dần bị nứt toác, nát bấy.
Nhưng anh vẫn không dừng lại.
Hai luồng lửa đối chọi nhau.
Cuối cùng! Keng!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Chỉ thấy lá chắn lửa kia bị một quyền của Lâm Chính đấm xuyên qua, nắm tay máu me be bét
không còn hình dạng của Lâm Chính đánh mạnh vào người Bạch Viêm.
Bốp!
Cả người Bạch Viêm bay đi, nặng nề ngã xuống đất, nhìn rất thảm hại.
"Bạch Viêm!".
Hắc Hỏa kinh hãi kêu lên.
"Ông vẫn còn rảnh nhìn ông ta à?".
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Hắc Hỏa nín thở, chỉ thấy Lâm Chính vung cánh tay quét tới, cánh tay đó dường như mang theo thần lực vạn cân, khiến không khí cũng chấn động rung lên.
Ông ta vội vàng giơ tay lên, nhưng quá gấp gáp. nên cũng không đón đỡ được, bị Lâm Chính hất bay đi.
Dịch Tiên Thiên và người của Thương Minh ở phía sau trợn mắt há mồm ra nhìn.
"Cậu Lâm... mạnh... mạnh quái". Dịch Tiên Thiên ngẩn người nói.
Ai nấy đều sinh lòng kính phục.
Lâm Chính mạnh mẽ như vậy, khiến bọn họ cảm thấy rất an toàn.
"Các ông cũng chẳng ra sao cả". Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nói. "Cậu đã thắng".
Bạch Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy, nhìn bàn tay gần như đã bị phế của Lâm Chính, nói: "Nhưng tôi không ngờ cậu lại mạnh tay như vậy, dù phế một bàn tay cũng phải khiến chúng tôi bị thương. Kiểu đánh này của cậu khiến người ta rất kinh ngạc, nhưng vô ích, cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813190/chuong-2413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.