"Câm miệng đi, đồ ngu này!", Trần Hỉ đầu đầy mồ hôi, phãn nộ mắng.
Còn Trương Kỳ Nhan đã đờ đẫn cả người.
"Tuyệt tình sao? Vậy thì thế này đi, tôi tặng cho. mỗi người một mảnh ruộng, nếu sau này các anh không còn gì ăn thì có thể làm ruộng", Lâm Chính bình thản nói.
"Làm ruộng?”".
Ba người đều ngẩn ra.
Bọn họ đã bao giờ phải làm công việc nặng nhọc như vậy? Bình thường đứt tay xước da cũng phải đến bệnh viện kiểm tra. Bảo bọn họ làm việc nặng nhọc bẩn thỉu như vậy chẳng phải là lấy mạng họ sao? "Sao hả? Không làm được à? Hừ, ngôi sao hay đạo diễn nổi tiếng cũng đâu phải người cao sang gì, các anh cũng giống người dân bình thường thôi, mọi người là bình đẳng, tại sao bọn họ làm được mà các anh không làm được?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu muốn sống sót rời khỏi Giang Thành, thì ngày mai bắt đầu đến Nam Thành làm ruộng cho tôi".
Trần Hỉ và Tiếu Nam trợn mắt há mồm, đứng sững như trời trồng, không biết nên làm thế nào.
Còn Trương Kỳ Nhan ngã ngồi xuống đất, khóc òa lên.
Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến ba người bọn họ nữa, đưa Liễu Như Thi rời đi.
Những chuyện còn lại Từ Thiên và Tống Kinh sẽ xử lý ổn thỏa, anh không cần quan tâm.
Ba người này coi như vĩnh biệt giới giải trí.
Nửa đời còn lại của bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở ba mảnh đất một mẫu kia.
Việc Chủ tịch Lâm xuất hiện ở ven sông có thể nói là chấn động Giang Thành, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813142/chuong-2365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.