Tê Thẩm một lần nữa bị đánh gãy tay gãy chân trước mắt mọi người, cơ thể như chó chết nằm trên sàn, sau đó bị người nhà họ Tề khiêng ra khỏi hiện trường.
Khách mời đều rơi vào trầm mặc.
Một vài người thông minh cũng đoán ra Tề Thẩm đã đắc tội một nhân vật lớn, không phải là
Dịch Tiên Thiên, dù sao Dịch Tiên Thiên cũng không tàn nhẫn tới vậy.
Vậy thì... Là ai? Một vài người đã gọi tay sai đi tìm hiểu.
Về phần Tê Bạc, ông ta lập tức đi tìm Lâm Chính.
Tê Bạc đã hỏi Dịch Tiên Thiên, biết Lâm Chính không muốn bại lộ thân phận nên một mình đi tìm anh.
Lúc này Lâm Chính vẫn còn ngồi ở bàn ăn trò chuyện với Tô Nhu.
“Cậu Lâm! Rất vui được gặp cậu
Tê Bạc mím môi dưới, bước tới cung kính nói.
Lâm Chính liếc mắt nhìn ông lão, lạnh nhạt nói: “Ông là?”
“Cậu Lâm thật hay quên, tôi là Tê Bạc... gia chủ nhà họ Tề, lần này đến là muốn cảm ơn cậu!”, Tê Bạc nặn ra một nụ cười nói.
“Vậy sao? Ông cũng là bệnh nhân của chồng tôi à?”, Tô Nhu bên cạnh tò mò hỏi.
“Đúng đúng đúng... Đúng vậy... Y thuật của cậu Lâm quả thật là thiên hạ vô song”, Tê Bạc vội nịnh nọt.
Thật ra lời cảm ơn này là cảm ơn Lâm Chính đã không giết. Nếu không, lần này nhà họ Tề đã chịu tổn thất lớn.
“Hóa ra y thuật của anh tốt vậy, thảo nào dạo này không thấy bóng dáng đâu, chắc là đi khắp nơi hành nghề phải không?”, Tô Nhu kinh ngạc nói.
Lâm Chính cũng ghé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813079/chuong-2302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.