Bạch Họa Thủy giật mình, suýt chút nữa cắn lưỡi, không tin nổi: “Đó... Đó là đan dược gì?”.
“Như tên gọi, là đan dược sau khi uống có thể cải lão hoàn đồng. Uống loại đan này vào có thể giúp dung nhan của bà trở về dáng vẻ của tuổi mười tám”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy không giữ nổi sách trong tay nữa.
Bà ta trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cậu... thật sự có thể luyện chế ra loại thuốc như vậy?”.
“Bạch minh chủ, hình như bà đang nghỉ ngờ y thuật của tôi? Chi bằng thế này, bà uống trước thử xem, đợi bà thấy được hiệu quả, bà lại bàn bạc với tôi, được chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Được... Tôi phải thử xem..”.
Bạch Họa Thủy gần như không do dự, lập tức trả lời.
“Nếu đã như vậy thì tôi để bà thử, miễn cho bà không tin tôi”.
Lâm Chính lấy lọ thuốc trên bàn, đổ ra hai viên đan dược trong mỗi lọ.
Bạch Họa Thủy thấy vậy không khỏi ngây ra: “Cậu làm gì vậy?”.
“Đã là thử thì đương nhiên không thể cho bà hết. Bà uống trước hai viên này, trong hai tháng đó có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu dừng thuốc, dược hiệu sẽ tiêu tan, hơn nữa còn đảo ngược. Nếu không tiếp tục dùng thuốc định hình, bà vẫn sẽ trở lại bộ dạng giống như trước khi dùng thuốc, đợi khi nào bà tin rồi thì lại tìm tôi lấy thuốc”.
Nói xong, Lâm Chính đứng dậy rời đi. “Hả..”.
Bạch Họa Thủy muốn nói lại thôi, trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813024/chuong-2247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.