Lâm Chính hài lòng gật đầu, đi theo Hoa An trở lại bữa tiệc.
Đương nhiên, Lâm Chính không thật sự bảo Hoa An khiêng kiệu về.
Đám khách mời tại hiện trường khit mũi xem thường khi nhìn thấy Lâm Chính quay lại.
"Hừ, lúc tên này rời đi chẳng phải có thái độ cứng răn lắm ư? Sao bây giờ lại quay về làm gì?"
"Thật nực cười! Như một thằng hề!"
"Vừa nãy còn tuyên bố nước sông không phạm nước giếng với Hoa minh chủ, có chết cũng không qua lại nữa, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, hèn hạ”.
"Còn không phải sao? Hầu hết đám người thế tục đều như vậy, cậu cho rằng bọn họ giống chúng ta à?"
"Hèn hại"
Đám Khách mời xì xào bàn tán và nhìn Lâm Chính với vẻ mỉa mai, châm chọc.
Lâm Chính không thèm để ý.
Anh không phải là người quá coi trọng danh tiếng của mình.
Chỉ cần đạt được lợi ích, bị người khác mảng vài câu thì cứ mắng. Thật ra anh cũng biết, cho dù anh không đến thì từ đáy lòng những người này cũng khinh thường anh.
Suy cho cùng, những người này đều là người của gia tộc ẩn thế lánh đời.
“Ông Dịch đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng nói. "Bên này, thần Y Lâm, mời đi lối này!"
Hoa An vội vàng nói, dẫn Lâm Chính đến bàn ăn bên cạnh.
Dịch Tiên Thiên đang nằm trên đó, một số nhân viên y tế đang cố gắng hết sức để cấp cứu, thực hiện hồi sức tim phổi.
Lâm Chính lập tức bước tới.
"Thần y Lâm?"
Vài nhân viên y tế sửng sốt, sau đó nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ sùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813010/chuong-2233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.