Lâm Chính cũng nghĩ tới điều này, quyết định bắt mạch.
Thật ra xem trực tiếp sẽ tốt hơn.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy âm thầm thở phào, vội vàng kéo quần lên, dập tắt thuốc, đeo mặt nạ lên lại, đi đến gần Lâm Chính.
“Ngồi xuống đi”.
Lâm Chính dọn chai bia rỗng và vỏ đậu phộng sang bên.
Người đàn ông ngồi xuống, vén tay áo lên. Lâm Chính bắt mạch cho ông ta.
Khoảng nửa phút sau, anh không khỏi nhíu mày.
“Sao? Có nghe ra được vấn đề gì chưa?”, người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.
Lâm Chính nhìn ông ta, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai, vấn đề của ông có lẽ là từ luyện công mà nên”.
“Phải”, người đàn ông do dự, gật đầu: “Công pháp tôi tu luyện đúng là có di chứng này. Ban đàu tôi không để ý, nhưng càng tu luyện, vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng. Cho đến một năm trước, tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không thể lấy lại uy nghiêm đàn ông. Một năm nay, tôi chạy đông chạy
tây, thăm khám nhiều bác sĩ, tìm nhiều phương pháp chữa trị, nhưng không có tác dụng. Thần y Lâm, gia tộc của tôi chỉ còn một mình tôi, nếu tôi không còn khả năng thì gia tộc tôi sẽ tuyệt hậu. Cho nên, bất kể thế nào, cậu cũng phải chữa khỏi cho tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.
“Trọng thưởng thì không cần, nếu ông đã đến cầu xin tôi, ít nhiều gì tôi cũng sẽ giúp ông, mặc dù chúng ta bèo nước gặp nhau”, Lâm Chính nói.
Người đàn ông im lặng.
Lâm Chính lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812993/chuong-2216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.