Tất cả mọi người đều sững sờ. Hành lang chờ đợi lập tức chìm trong im lặng.
Đoàn đại biểu của nước láng giềng trố mắt nhìn nhau, sau đó phá lên cười.
"Ha ha ha ha...”
"Ngày này năm sau hả? Ông già, ông đến đây chọc cười mọi người à?”
"Không phải ông đang sợ đấy chứ?"
"Theo tôi thấy, ông tôi không có gan đấu với anh Nakagawa nên đang ở đây câu giờ thôi!"
"Đúng là một con chó nực cười!"
Tiếng cười châm biếm không ngớt, ánh mắt của mọi thành viên trong đoàn đại biểu nước láng giềng đều chứa đầy sự khinh thường.
"Ngày này năm sau sao? Tức là chúng tôi phải đợi một năm nữa à?", Akutagawa định thần lại, cau mày hỏi.
"Sao thế? Không được à? Một năm sau chúng †a sẽ quyết đấu một trận, nếu cậu dám thì sang năm đấu, còn không dám thì cút ra khỏi nước tôi, trở về nơi chật hẹp nhỏ bé của mình đi”, Hồn Quốc Bảo bừng bừng lửa giận, chỉ ra ngoài cửa hét lớn.
Bộ dạng này trong mắt người thường lại mang theo mấy phần uy nghiêm và phong thái của tông sư.
Nhưng Nakagawa và Akutagawa đâu phải là người bị vài tiếng hét dọa sợ chứ? Nakagawa nói thẳng: "Tôi không có thời gian dây dưa với ông! Lão già thối tha, nếu ông muốn đánh, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh ông, nhưng nếu phải đợi một năm thì ngoan ngoãn cút sang một bên đi! Nghe rõ chưa hả?"
Lời nói đầy vẻ kiêu ngạo ngông cuồng.
Nhưng Hồn Quốc Bảo không hề sợ hãi, mà chỉ vào mặt Nakagawa nói: "Sợ rồi! Cậu ta sợ rồi! Mọi người nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812909/chuong-2132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.