“Sao mọi người có thể đánh mất một loại thuốc quan trọng như vậy chứ?”, Lâm Chính trố tròn mắt bằng vẻ không dám tin.
Tiểu Lưu khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, tôi cũng hết cách. Thuốc do con gái của thủ trưởng vứt đi. Cô ấy vứt ra ngoài cửa sổ. Chúng ta đã tìm cả nửa ngày rồi mà vẫn không tìm thấy...”
“Bị con gái của thủ trưởng vứt đi sao?”
“Đúng vậy! Thần y Lâm, nói một câu mà anh không muốn nghe thì có rất nhiều người nhà của thủ trưởng không thích anh. Bọn họ có tìm hiểu anh thông qua tivi và cảm thấy anh còn trẻ qúa, không thể nào có thể sở hữu y thuật thần kỳ như vậy được. Họ thấy chắc chản là anh đang lừa họ. Vì vậy họ không tin tưởng anh lắm. Con gái của thủ trưởng cũng vậy. Sau khi cô ấy biết thuốc này do anh đưa cho thì cho rằng loại thuốc này sẽ hại chết thủ trưởng...thế là đã vứt nó đi...Vì tôi cũng hết cách nên mới chạy tới tìm anh mà..”, Tiểu Lưu cuống lên: “Thần y Lâm, anh mau cùng tôi đi thôi”.
'Thật không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy... “Chúng ta lập tức hành động”, Lâm Chính cũng
không nhiều lời, chỉ cùng Tiểu Lưu chạy ra khỏi bữa tiệc. Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao cũng chạy theo.
“Anh..”, Lương Huyền Mi định nói gì đó nhưng thấy bộ dạng của Lâm Chính thì bèn dừng lại.
Lâm Chính thấy cô ta vẫn bình an thì cũng yên tâm. Có điều, lúc rời đi, anh nhìn cô ta bằng ánh mắt rối rắm.
Lương Huyền Mi mím môi, không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812884/chuong-2107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.