Chương 2104: Cho tôi mượn
“Thần y Lâm sao?”
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Chính. Ánh mắt ông ta nhìn anh không khác gì nhìn một con
kiến, trông vô cùng trịch thượng.
Lâm Chính chau mày. Anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Người này là ai vậy? Trông ghê gớm thế?”
“Chắc chắn không phải người bình thường. Không thấy ngay cả hội trưởng Giang cũng phải tỏ ra cung kính như thế kia à? Chắc chăn là nhân vật tai to mặt lớn rồi”.
“Có thể là ai được chứ?”
“Không rõ..”, đám đông xì xầm.
Lúc này người đàn ông hét lên: “Bước tới đây, quỳ xuống. Nhanh!”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Họ không dám tin. Có người bắt thần y Lâm quỳ xuống sao? Điên rồi!
Bọn họ không biết lai lịch của người này nhưng thần y Lâm thì họ biết. Một người như vậy sao có thể quỳ trước mặt người khác được chứ? Bọn họ nhìn chăm chăm người đàn ông trung niên, không biết ông ta là ai.
“Khốn nạn! Ông là ai mà dám bắt thầy tôi quỳ vậy?”, Băng Thượng Quân tức giận, không thể chấp nhận việc người khác sỉ nhục thầy của mình được.
Thế nhưng người đàn ông không hề tỏ ra sợ hãi. Ông ta chỉ nhìn chăm chăm Băng Thượng Quân: “Cậu từ đâu lòi ra vậy?”
“Lòi ra sao? Ông có nhìn nhầm không? Vị này chính là thiên kiêu thứ 9 Băng Thượng Quân đấy. Không phải là người tầm thường đâu”.
Một người khách lên tiếng. Thế nhưng không ngờ người đàn ông trung niên chỉ khịt mũi: “Thiên kiêu sao? Còn xếp thứ 9 cơ à? Hừ, vậy không phải mèo mả gà đồng thì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812876/chuong-2099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.