Nhìn thấy chiến sĩ xông lên đỉnh núi, người trên đỉnh núi đều vui mừng khôn xiết.
“Đại thống lĩnh Trịnh! Là đại thống lĩnh Trịnh”. “Họ đến rồi”.
“Ha ha, chúng ta được cứu rồi”.
“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt! Ha ha..”
Mọi người mừng rỡ nhảy cẵng lên, ai nấy cũng vui mừng đến mức cả người run rẩy.
Bộ đội đã đến, tất nhiên họ được cứu.
Họ không tin Lâm Chính còn dám chống đối với chính phủ.
“Thần y Lâm, bây giờ quan chức đến rồi. Cậu còn không mau thả ông Khổng ra. Sao vậy? Cậu còn muốn thách đấu à? Lá gan của cậu lớn thật đấy”, Giang Nam Tùng lập tức đứng dậy tức giận nói.
Lâm Chính nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Ô nên suy xét đến tình cảnh của mình đi, dù tôi có tha cho ông ta, còn ông thì sao? Ông đã từng nghĩ đến chưa?”
Giang Nam Tùng run rẩy, ngạc nhiên chỉ vào Lâm Chính: “Sao nào? Cậu... cậu còn dám động vào tôi à?”
“Hiện giờ tôi muốn động vào ai thì động vào người đó, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Giang Nam Tùng há miệng, nghẹn họng không nói được gì.
“Cậu Lâm, cậu không thể cố chấp như vậy. Cậu có biết hội trưởng Giang là ai không? Cậu có biết những người đứng ở đây đều là người thế nào không? Cậu có biết hiện giờ cậu đang bắt giữ ai không? Mau thả họ ra đi, đừng gây thêm sai lầm lớn nữa”, Trịnh Nam Thiên hét lên.
“Thống lĩnh Trịnh, nếu ông đến đây để làm sứ giả hòa bình thì tôi khuyên ông nên bỏ cuộc đi, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812862/chuong-2085.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.