Giang Nam Tùng bừng tỉnh, sững sờ nhìn Lâm Chính. Ông ta không phải là kẻ ngốc. Tình hình này còn tuyên bố cái dắm à? Ông ta quay qua nhìn Khổng Kỳ Thánh.
Nhưng lúc này Khổng Kỳ Thánh không còn nổi giận nữa. Ông ta đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhìn chăm chăm Lâm Chính giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tư thế đó khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Rất nhiều người thầm cầu nguyện cho Lâm Chính. Vì anh đã đắc tội với một đại Phật khủng khiếp như vậy cơ mà. Lâm Chính của lúc này có khác gì một kẻ đã chết đâu.
“Ông Khổng bớt giận. Cậu Lâm còn trẻ, chưa hiểu sự đời mới có hành động lỗ mãng như vậy. Mong ông cho cậu ấy một cơ hội”, Phương Hồng không dám do dự, lao lên cúi mình nói với Khổng Hãng Xuân.
Thế nhưng Khổng Hằng Xuân chỉ thản nhiên đáp lại: “Phương Hồng, ông đứng qua một bên.
Chuyện này không có liên quan gì tới ông hết”.
“Ông Khổng”, Phương Hồng lắp bắp.
“Sao thế Phương Hồng? Gia đình ông định rời khỏi Yên Kinh hay sao? Muốn tới nơi khác sống à?”, Khổng Hằng Xuân đột nhiên nói.
Một câu nói vô cùng đơn giản thôi nhưng khiến cho Phương Hồng phải tái mặt. Đó là sự uy hiếp trắng trợn mà.
Rời khỏi Yên Kinh còn sống được sao? E rằng đến mạng còn chẳng giữ được nữa là...Phương Hồng biết rất rõ về Khổng Hằng Xuân. Người này mà tức lên thì chẳng ai cản nổi.
“Điều này..”, Phương Hồng không biết phải nói gì.
Hạ Quốc Hải cũng vội bước tới cầu xin. Nhưng kết quả vẫn chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812856/chuong-2079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.