Lúc này, Trác Thần Võ không còn sự kiêu ngạo của thiên kiêu thứ năm nữa, mà cả người run rẩy, hai mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính.
“Các người... tốt nhất đừng giết tôi... Nếu không... các người sẽ gặp vô số phiền phức! Tôi thề đấy!", Trác Thần Võ cố giữ bình tĩnh, hét toáng lên.
Nhưng lời này của hẳn chẳng có tác dụng gì.
“Nếu chúng tôi sợ cậu thì còn dám đụng vào cậu sao? Hôm nay cứ đợi chết đi! Cho dù không chết thì hôm nay cậu cũng tàn phế!” Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng.
“A? Đừng... đừng mài! Tôi không thể tàn phế được! Không thể!”, Trác Thần Võ kêu gào thảm thiết, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Đối với thiên tài vô song như hắn, bị đánh phế còn khó chịu hơn cả cái chết.
Hắn thà tự sát còn hơn trở thành kẻ vô dụng. Cho nên giờ phút này, hắn không còn chút kiêu
ngạo hay kiên cường nào nữa, hẳn chỉ muốn giữ lại võ học của mình, bình yên rời khỏi nơi này.
Bây giờ Trác Thần Võ vô cùng hối hận.
“Thần y Lâm, cầu xin anh... tha cho tôi một mạng đi. Tôi... tôi không dám nữa! Sau này gặp anh tôi sẽ tránh xa! Sau này không bất kính với anh nữa, chắc chắn không gây chuyện với anh nữa...” Trác Thần Võ run rẩy cầu xin.
Lâm Chính nhìn Trác Thần Võ, rồi hỏi Chiêm Nhất Đao: “Ông quen sư phụ anh †a à?”
“Từng gặp vài lần”. “Có giao tình gì không?” “Ừ... cũng coi như là có chút ít”.
“Nếu đã vậy thì nể mặt ông! Tha cho anh ta đi!” Lâm Chính phất tay.
'Trác Thần Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812839/chuong-2062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.