“Câm miệng! Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng đấy à?”
“Cậu từ đâu chui ra mà dám so cao thấp với cậu Từ?”
“Cậu còn dám lên tiếng ở đây? Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà họ Phúc rồi, cậu hãy cầu mong cho ông cụ bình an vô sự đi. Nếu không tôi e rằng cậu sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai đâu”.
Đám đông cười chế nhạo, có người còn chửi cả anh. Lâm Chính chau mày, không nói gì. Mọi người đã không tin anh thì anh cũng không miễn cưỡng làm gì.
Từ Việt không ngừng cố gảng đẩy thức ăn cho ông cụ. Một lúc sau, ông cụ Phúc nôn ra nhiều thứ tạp nham.
Bầu không khí bốc mùi hôi thối. Đám đông bịt mũi.
Từ Việt vui mừng, cười ha ha: “Không sao nữa rồi. Ông cụ không sao nữa rồi. Ông Tịch, đưa ông Phúc đi vào viện đi, chỉ vài ngày thôi là ông ấy hồi phục lại bình thường”.
“Được”, ông Tịch lập tức sắp xếp người. “Cậu Từ, cảm ơn cậu”.
Mấy người nhà họ Phúc trước đó bước tới, bắt tay Từ Việt, cảm kích nói: “Bác sĩ Từ, chúng tôi rất biết ơn cậu, sẽ hậu ta cậu và đích thân tới nhà cảm ơn cậu”.
“Hả? Không cần khách khí như vậy đâu. Thấy chết thì phải cứu, đó là thiên chức của bác sĩ mà. Tôi là một bác sĩ, tất cả đều là công việc của tôi”, Từ Việt khách khí nói. Hắn cũng kích động tới mức hai tay run rẩy. Có thể nhận được tình cảm của nhà họ Phúc ở Yên Kinh thì hăn khác gì cá gặp nước.
Đám đông đồng loạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812828/chuong-2051.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.