“Thật sao?”, Chiêm Hùng mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Ai giải được? Mau để người đó cứu giúp bố tôi”.
“Tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thật sao?”, vậy cầu xin cậu mau giải độc giúp bố tôi. Chỉ cần cậu có thể giải độc được cho ông ấy thì có bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng bằng lòng”.
“Anh làm trâu làm ngựa có tác dụng gì chứ? Tôi không có hứng thú với anh”.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó chỉ về phía Chiêm Nhất Đao: “Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa cho tôi”. “Cái gì?"
Tất cả đều sững sờ. Chiêm Nhất Đao cũng bất ngờ, ông ta cười khổ: “Người anh em, tôi đã là một kẻ tàn phế rồi, sống cũng không được bao lâu nữa. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu làm gì? Tôi mà đồng ý thì cậu cũng giống như nuôi một kẻ tàn phế mà thôi”.
“Ông không cần quan tâm điều đó, tôi chỉ hỏi ông có đồng ý hay không”, Lâm Chính nghiêm túc đáp lại.
Chiêm Nhất Đao chau mày: “Người anh em...cậu thật sự có thể chữa trị được cho tôi sao?”
“Có niềm tin”, Lâm Chính nói.
Mặc dù nghe anh nói đầy tự tinh nhưng Chiêm Nhất Đao vẫn cảm thấy nghi ngờ. Ông ta suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nếu như cậu thật sự có thể chữa trị cho tôi thì cái mạng này của tôi giao cho cậu. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, thế nào?”
“Vậy là ông đồng ý đúng không?”
“Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.
“Tốt”.
Lâm Chính gật đầu: “Cùng tôi về thôi. Ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812807/chuong-2030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.