Mạc Tâm trợn to mắt, xác nhận lại lần nữa.
Mười ba giọt Lạc Linh Huyết trên cổ tay mình quả thật không còn một giọt nào.
Chắc chắn đã bị Lâm Chính cướp đi mất.
“Lạc Linh Huyết của tôi! Lạc Linh Huyết của tôi? Tại sao? Tại sao Lạc Linh Huyết của tôi lại ở chỗ cậu?”, Mạc Tâm hoảng hốt, cả người run rẩy, khóe
miệng khẽ giật liên tục nói.
Mọi người cũng ngơ ngác, tròn mắt nhìn cổ tay Lâm Chính.
Lạc Linh Huyết bị lấy đi lúc nào? Hơn nữa tại sao bị lấy đi mà Mạc Tâm lại không cảm nhận được gì? Thậm chí còn chẳng xuất hiện tình trạng sức mạnh suy giảm?
Quả thật là thần không biết quỷ không hay?
€ó là ảo thuật cũng không huyền bí như thế.
Mạc Tâm nhìn chằm chăm cổ tay mình, nghĩ rằng mình có nhìn lầm không.
Bà ta hình như nhìn thấy gì đó, mắt trợn tròn, tầm nhìn vội vàng dịch chuyển xuống mu bàn tay.
Nhưng lại thấy một cây châm bạc mỏng hơn sợi tóc đâm trên mu bàn tay.
Châm bạc này cực kỳ mỏng nhẹ, hơn nữa đâm vào hơn một nửa, nếu không nhìn kỹ thì không cảm nhận được sự tồn tại của nó, chẳng khác gì lông tơ cả.
“Cậu châm cho tôi... lúc nào?”, vẻ mặt Mạc Tâm thay đổi.
“Lúc bà đâm châm vào người tôi..", Lâm Chính khàn giọng nói.
Cả người Mạc Tâm run lên, bỗng hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt tái nhợt.
“Trước đó tôi dùng Lặc Cốt Châm đâm vào tim cậu, cậu nắm lấy mu bàn tay của tôi, chẳng lẽ... lúc đó cậu đã âm thầm hạ độc tôi, rồi cướp Lạc Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812768/chuong-1991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.