Thu Phiến nhìn chăm chằm kén khổng lồ một lúc lâu, đầu óc mờ mịt.
Cô ấy đã bao giờ nhìn thấy thứ nào như vậy? “Anh Lâm”.
Cô ấy thử hét với vào trong phòng.
Nhưng... trong phòng không có ai, không ai trả lời. “Anh Lâm! Anh đang ở đâu?”.
Thu Phiến lại hét lên, đồng thời tìm kiếm xung quanh.
Nhưng trong phòng chỉ có chừng đó, sao có thể giấu được một người sống sờ sờ?
“Sao lại không thấy đâu nữa?”. Thu Phiến vô cùng hoang mang. Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lâm Chính vào phòng.
Chẳng lẽ nhân lúc cô ấy không chú ý, Lâm Chính đã lén rời đi?
“Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu? Cậu ta đang ở trong đó sao?”.
Lý sư huynh ở bên ngoài hơi mất kiên nhẫn, vừa đi vê phía này vừa hô lên.
iến kinh ngạc, nghĩ tới lời dặn của Lâm Chính lúc
Thu P trước, vội nói: “Lý sư huynh, anh đừng qua đây!
Bên ngoài Lý sư huynh đang đi đến gần lập tức sững sờ, bước chân dừng lại, ngạc nhiên nói: “Vì sao lại bảo tôi đừng qua đó?”.
Thu Phiến cũng ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc mới lắp. bắp nói: “Vì... Vì anh Lâm không có ở đây... Anh có đến cũng vô dụng...
“Cậu ta chạy đi đâu rồi?”, Lý sư huynh ngạc nhiên hỏi.
“Tôi... Tôi cũng không biết... không biết anh ấy chạy đi đâu”.
Thu Phiến vội lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nói với Lý sư huynh ở không xa, sợ anh ta nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong phòng sẽ khó mà giải thích.
“Không biết đi đâu?”.
Lý sư huynh nhíu mày, sắc mặt khó coi: “Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812706/chuong-1929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.