Rầm!
Vệ Tân Kiếm ngã xuống đất như chết.
Hai chân đều gãy, toàn thân là máu, cơ thể khẽ co giật, mắt mở lớn, trông có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng anh ta
chưa chết, vẫn còn có ý thức.
Các đệ tử xung quanh cứ vậy nhìn trơ trơ, không ai lên tiếng, cũng không ai thương tiếc anh ta.
Dù sao người này đối với bọn họ mà nói là một kẻ phản bội sư môn!
Hơn nữa, đại sư tỷ Chu Tước muốn xử lý anh ta, ai dám nhiều lời? “Cậu còn không chịu khai?”.
Chu Tước ngồi trên ghế bên cạnh, bắt chéo chân, bình tĩnh hỏi.
“Tôi... không có lời nào để nói..”, Vệ Tân Kiếm gắng sức, gian nan thốt ra mấy chữ, miệng toàn là máu.
Chu Tước thở dài, nghiêng đầu nói:” Đi, mời Bạch sư huynh của các người đến đây”.
“Vâng, sư tỷ!”. Có đệ tử lập tức chạy đi.
Một lúc sau, Bạch Hạo Tâm säc mặt trằng bệch, tinh thần sa sút được dìu tới
Bạch Hạo Tâm hai mắt vô hồn, áo quần trên người có lế đã lâu không giặt, có rất nhiều vết bẩn.
“Hạo Tâm, cậu qua đây!". Chu Bích Như gọi.
Lúc này Bạch Hạo Tâm mới hoàn hồn lại, chậm rãi bước. tới hành lễ: “Bái kiến Chu sư tỷ!”.
“Hạo Tâm, cậu nhìn người nẵm trên đất đi”, Chu Bích Như nói.
Bạch Hạo Tâm dời đường nhìn, quan sát người nắm trên mặt đất. Nhìn một hồi, anh ta có vẻ sững sờ.
“Đây là... Vệ Tân Kiếm?”, Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên. “Không sail", Chu Bích Như gật đầu. “Chu sư tỷ, vì sao... Vệ sư đệ lại ra nông nỗi này?”.
Chu Bích Như khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812691/chuong-1914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.