Chương 1877: Thi thể lạnh lẽo
“Lâm sư huynh, anh đi đâu vậy?". "Lâm sư huynh, khoan đã..."
"Lâm sư huynh..."
Dọc đường đi có không ít đệ tử cuống quýt gọi Lâm Chính, ý đồ ngăn anh lại.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, xông ra ngoài cửa cung, men theo bậc thềm Trường Sinh dốc đứng đi xuống. dưới.
Không ai đuổi kịp anh.
Không đến 10 phút, Lâm Chính đã đi hết bậc thềm Trường Sinh như thang trời này.
Dưới bậc thềm có một ngôi nhà tranh, nằm trên một tảng đá lớn.
Nhìn từ xa thấy vô cùng lẻ loi.
Đây là nơi ở của bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn đã ở thiên cung Trường Sinh được rất nhiều năm, cụ thể bao nhiêu năm thì không ai biết, chức trách của bà ấy là trông coi bậc thềm Trường Sinh này, nắng cũng như mưa, chưa bao giờ rời.
Có người nói lai lịch của bà ấy thậm chí còn cao hơn mấy điện chủ.
Nhưng cao hơn thì sao chứ? Vẫn chỉ là một người canh núi, sao có thể so với người của thiên cung được?
"Bà Ôn! Bà Ôn! Bà có đây không?".
Lâm Chính nhảy lên bục đá, gọi với vào nhà tranh. Nhưng trong nhà không có bất cứ hồi âm nào.
Lâm Chính lòng nóng như lửa đốt, cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức xông tới định đẩy cửa ra.
Nhưng tay anh còn chưa chạm đến, thì cánh cửa nhà tranh đột ngột mở ra.
Bà cụ Ôn sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa. "Cậu muốn làm gì?", bà ấy lạnh lùng hỏi.
"Bà Ôn, bà có nhìn thấy Như Thi không?", Lâm Chính vội hỏi.
"Không thấy!".
Bà cụ Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812649/chuong-1872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.