Người đội trưởng có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Lâm Chính.
“Sao? Lẽ nào tôi đã hiểu lầm thần y Lâm rồi? Trên thực tế thần y Lâm là một vị quân tử sao? Thần y Lâm, cậu cũng tin như vậy à?”, người đội trưởng trầm giọng.
“Ha ha tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói tôi là người rất thức thời”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bởi vì tôi biết, không thể giết các anh được”.
“Ồ!”
“Các anh chết sẽ để lại hậu quả trước giờ chưa từng có. Đại hội chắc chẳn sẽ dồn toàn lực điều tra chân tướng. Tôi không dám đảm bảo họ có điều tra ra được tôi hay không. Nếu để đại hội biết được là kế hoạch của tôi thì khi đó những người xung quanh tôi cũng sẽ bị liên lụy, bọn họ sẽ chết không có đất chôn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Wì vậy, cậu không dám cược?”
“Đúng vậy!”
“Wậy sao cậu dám ra tay với
“Chẳng qua là cùng đường mà thôi. Thực tế có thể anh cũng phải chết. Nhưng giờ tôi đã có lựa chọn khác nên chẳng đại gì lại đi mạo hiểm nữa”. Dù sao thì tôi cũng không thua được”.
“Nếu đã vậy thì thần y Lâm, cậu sáp xếp tôi tới đây làm gì?”, người đội trưởng chau mày.
“Tôi nghĩ chắc anh cũng đoán ra được mục đích của tôi rồi”, Lâm Chính quay qua, mỉm cười: “Thiên Khải đại nhân, thường khi anh gặp người vi phạm quy tắc đại hồi rồi lại không chịu trừng phạt anh sẽ làm thế nào?”
“Giết!"
“Không giết được thì sao?”
“Lập tức báo lên cấp trên, nhờ họ tiến hành tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812571/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.