Nguyên Tinh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân, khuôn mặt già nua vô cùng đặc sắc.
Còn Lâm Chính chẳng nói lời nào.
Đúng thời khắc then chốt này thì Hồng Nhan Cốc lại hành động...
Rõ ràng là nhăm vào Lâm Chính mà. Đúng là họa vô đơn chí. Tít tít...
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên chuông báo.
Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn Lâm Nhược Nam gửi đến.
“Vừa nhận được tin, người của Hồng Nhan Cốc đã mai phục ở xung quanh Giang Thành, bao vây chặt chẽ, tất cả người của Dương Hoa chỉ được phép vào không được phép. ra. Sáng ngày kia cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ xuất phát đến Giang Thành, mũi quân đầu tiên của Hồng Nhan Cốc đã đang tiến tới Giang Thành. Lân này, Hồng Nhan Cốc có ý định lật đổ Dương Hoa, diệt trừ hậu họa, báo thù rửa hận! Nhanh chóng chuẩn bị đi!”.
Lâm Chính đọc xong tin nhắn, đôi mắt đỏ ngầu. “Sao vậy giáo chủ?”.
Nguyên Tinh vội hỏi, rồi cùng Tào Tùng Dương nhìn về phía tin nhắn kia.
Bọn họ như bị sét đánh ngang tai. “Tiêu rồi, lần này... tiêu đời thật rồi!”.
Nguyên Tinh ngã ngồi xuống sô pha, thở dài thườn thượt.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đúng là biết lựa thời gian, chắc không phải người tố cáo... chính là bà ta đấy chứ?”, Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi.
“Không thể nào, mục đích của bà ta là giết tôi! Sao có thể khiến tôi đến đảo Băng Diệm được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nói vậy... đây chỉ là trùng hợp?”.
“Đúng, hơn nữa còn là sự trùng hợp rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812554/chuong-1777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.