Rời khỏi quán bar, Lâm Chính đưa Ngải Hồng tới một con hẻm gần đó.
“Thật không ngờ anh lại là thần y Lâm! Đúng là quá bất ngờ”, Ngải Hồng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng tỏ ra vô cùng hào hứng.
“Tôi có phải thần y Lâm hay không không quan trọng. Quan trọng là mục đích tôi tới đây tìm cô. Ngải Hồng, tiền trong tấm thẻ này đủ để cô sống dư dả. Cô nhận lấy đi. Từ nay về sau, tôi sẽ không tìm cô, cũng không làm phiền cô nữa. Cô tự lo cho mình, hiểu chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Trong này có một trăm triệu tệ sao?”, Ngải Hồng đột nhiên hỏi.
“Vừa hay đúng một trăm triệu tệ. Sao thế? Cô thấy không đủ à?”, Lâm Chính chau mày.
“Nếu là một trăm triệu tệ thì đương nhiên không đủ, tôi cần 50 tỷ tệ”.
“Cô cần 50 tỷ tệ làm gì?”, Lâm Chính hỏi. “Xây cô nhi viện!” “Cái gì?”
“Trước khi tôi được nhận nuôi thì luôn sống trong cô nhi viện của thành phố. Nhưng cô nhi viện đó sắp bị dỡ rồi, vì vậy tôi dự định mua hạng mục này và xây xựng lại”.
“Kể cả như vậy thì cũng không cần tới 50 tỷ tệ mà”.
“Số tiền còn lại sẽ giúp tôi tạo được mối quan hệ với tầng lớp cấp cao của bang Häc Sa”, Ngải Hồng nói: “Vị trí của cô nhi viện nằm đúng nơi sầm uất nhất của thành phố. Những. năm qua nó luôn bị các bên nhòm ngó. Trước đó nơi đây do một người tên là Chu Ngọc đứng ra lo chu đáo nên mới không bị dỡ. Thế nhưng không lâu trước đó, Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812550/chuong-1773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.