“Đúng là hết cách”, ông cụ cười chua chát.
“Tới nước này rồi tôi cũng không còn cách nào khác nữa. Theo như những gì tôi được học thì có một loại dược. vật có thể kích phát năng lượng của cơ thể. Huyết Hoàng Linh Chỉ có thể kích phát được tiềm lực đó, đồng thời cũng vì dược lực của nó quá mạnh nên khi công dụng của nó kết thúc thì tôi cũng sẽ chết. Dù có là Đại La Kim Tiên thì cũng không cứu nổi.
Lâm Chính nói tiếp: “Vì vậy nếu không phải là bất tắc dĩ thì tôi cũng sẽ không bao giờ sử dụng đòn tự sát này”.
Ông cụ thầm thở dài: “Rốt cuộc thì ai đã tạo ra một y võ điên rồ như cậu thế?”
“Tiền bối cứ đùa”, Lâm Chính cười khổ.
“Đùa sao? Tôi nào dám. Tôi không hiểu về y võ nên phục: nhất những người như cậu. Nhìn cậu còn ít tuổi chắc là thiên phú cũng giỏi lắm. Cậu giúp tôi một chuyện có được không?”
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi
“Tôi không có bạn bè người thân. Người tôi yêu nhất cũng đã không còn. Tôi vô cùng cô độc. Vì vậy tôi hi vọng sau khi tôi chết, cậu có thể đóng cho tôi một cỗ quan tài, tìm nơi nào đó có núi có sông, chôn tôi ở đó, được không?”, người đàn ông cầu xin.
Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Nếu tôi hết cách thật thì sẽ dùng Huyết Hoàng Linh Chi đưa ông cùng rời khỏi đây'
“Nói vậy tức là cậu đồng ý rồi đúng không?”, ông cụ hỏi. “Đương nhiên” “Được! Được!”
Ông cụ bỗng rưng rưng nước mắt, vội vàng bước tới: “Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812492/chuong-1715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.