Rầm! Cơ thể Lâm Chính đập mạnh xuống đáy vực, tạo thành một cái hốc sâu hoäm. Anh cố gắng mở mắt nhưng ý thức mơ hồ không cho phép. Cuối cùng anh ngất lịm.
Không biết phải mất bao lâu sau đó thì Lâm Chính mới mở được mắt.
Trời đã tối. Trăng sao giăng kín bầu trời. Tiếng dế vang lên bên tai.
Điều khiến Lâm Chính chú ý là bên cạnh thấy bập bùng ánh lửa. Anh cố gắng nghiêng cổ quả thì phát hiện bên cạnh mình là đống lửa. Một ông cụ vói mái tóc bạc trắng đang bỏ củi vào và nướng một con gà rừng.
“Ồ? Cậu tỉnh rồi à? Nào ăn chút gì đi!", ông cụ nhìn Lâm Chính, đưa cho anh một cái đùi gà và nói. Nhưng lúc này Lâm Chính làm gì còn sức mà ăn.
“Nước... anh yếu ớt nói. Ông cụ nghe thấy vậy bèn lấy ít nước từ dòng suối bên cạnh rót vào miệng Lâm Chính. Uống được chút nước, anh thấy tốt hơn nhiều.
“Tôi đang ở đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Trên núi Chung Thân, chứ còn ở đâu được nữa?”
“Vậy sao?”
“Nhưng mà xương cậu cứng thật đấy. Từ vách núi cao. như vậy rơi xuống mà không bị thịt nát xương tan. Cậu sở hữu Tiên Thiên Cương Khu phải không? Lợi hại, còn trẻ mà đã giỏi như vậy rồi. Đúng là bất phàm”, ông cụ cảm thán, xé một miếng thịt gà, bỏ vào miệng nhai.
Mặc dù tóc và râu của ông cụ rất dài, quần áo thì rách rưới nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Động tác cũng rất có chừng mực, không giống như người trong rừng hay kẻ vô gia cư.
“Xin hỏi tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812463/chuong-1686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.