“A!”.
Trịnh Bảo Nguyệt hét lên.
Khương Mạn Vân sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng cũng bị một bàn tay to lớn kéo vào.
Hai người còn chưa đứng vững đã bị hai con dao găm sắc bén dí vào cổ.
Bọn họ lập tức đứng im không dám động đậy, chỉ mở to mắt đánh giá phòng nghỉ.
Phát hiện trong phòng nghỉ khói bay vấn vít, bốn năm người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đang ngồi trong đó.
Bọn họ nhìn chằm chằm hai cô gái xinh đẹp nõn nà này, ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ thèm muốn.
Hai cô gái sợ đến mức cả người căng cứng, sắc mặt thay đổi.
“Tất cả yên lặng”.
Đúng lúc này, một người đàn ông nhuộm tóc vàng, để trần nửa thân trên đi tới.
Hắn rít một hơi thuốc, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Trịnh Bảo Nguyệt! Cô chạy đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô không có chuyện gì thì đừng đến sao?”.
“Anh Báo, chẳng phải tôi đưa người đến cho anh sao?”, Trịnh Bảo Nguyệt nặn ra một nụ cười, vội đáp.
“Đưa người?”, anh Báo đánh giá Khương Mạn Vân một lượt, lè lưỡi ra: “Không tệ, hàng này rất được”.
“Anh Báo, đây chẳng phải là mấy con bé chúng ta đã bắt trước đó sao? Chẳng phải cô ta đã chạy rồi sao?”, đúng lúc này, một gã có vết sẹo lên tiếng.
“Đúng, cô ta chạy thoát, nhưng lại bị tôi lừa được”, Trịnh Bảo Nguyệt nói.
“Được đấy A Nguyệt, một ngày hoàn thành hai đơn! Lợi hại! Chẳng phải lại có thêm 200 nghìn tệ sao? Một ngày cô kiếm được 400 nghìn tệ thì cũng phải mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812450/chuong-1673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.