Cứ tiếp tục thế này thì trăm phần trăm Lâm Chính sẽ bị xẻo chết.
Việc này chẳng khác nào lăng trì.
Nhưng... anh không còn đường lui.
"Tần Minh! Cậu không nhận thua thật sao?", Trang Bộ Phàm liếc mắt nhìn Lâm Chính, lại lên tiếng.
Hiển nhiên ông ta vẫn muốn vớt vát phần khẩu quyết cuối cùng kia.
"Trang Bộ Phàm, Phiêu Nhai Các, tôi cũng muốn hỏi các ông một câu, các ông không để Tô Diệu Diệp nhận thua thật sao?", Lâm Chính lau vết máu trên trán, trầm giọng gầm lên.
"Xem ra cậu đã quyết tâm đâm đầu vào chỗ chết, nếu vậy thì bổn trang chủ cũng không cản cậu nữa. Tô trưởng lão, không cần nương tay, loại nghịch tử ngông cuồng này, chết cũng không hết tội", Trang Bộ Phàm bình thản nói.
"Có câu này của trang chủ thì tôi yên tâm rồi".
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhảy phắt tới một cái cây bên cạnh võ đài.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
"Diệu Diệp, cậu xuống đi!", trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.
Dường như Tô Diệu Diệp nghĩ ra gì đó, sắc mặt đanh lại, không dám do dự, vội vàng nhảy xuống võ đài.
Cùng lúc đó, trưởng lão Phiêu Nhai Các cũng dùng sức.
Chỉ thấy ông ta vỗ hai chưởng vào cành cây đại thụ.
Rào rào...
Tất cả lá cây đều rụng xuống, các cành cây rậm rạp lập tức trơ trọi.
Nhưng lá còn chưa chạm đất, trưởng lão Phiêu Nhai Các đã điểm hai chân, cơ thể xoay tròn như một cơn lốc xoáy, cuốn tung tất cả lá cây vào.
Vù vù vù.
Cơ thể được lá cây quấn quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812427/chuong-1650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.