Lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào tuyên án tử hình với những người này.
Bọn họ trợn trừng mắt, cơ thể khẽ run rẩy, trong lòng tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Cuối cùng, dưới khí thế của Lâm Chính, bọn họ chỉ đành buông tay.
An Mạn vội vàng giãy ra, loạng choạng chạy tới.
“Chủ tịch Lâm!”.
Cô ta trốn sau lưng Lâm Chính, run như cầy sấy.
Còn đám đàn ông kia thì quỳ xuống đất, gấp gáp kêu lên: “Chủ tịch Lâm, xin anh hãy tha cho chúng tôi, đừng giết chúng tôi… Chúng tôi… chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi…”
“Nếu tôi muốn giết các anh thì các anh đã chết từ lâu rồi, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, hi vọng các anh có thể trả lời đúng sự thực”.
“Chủ tịch Lâm cứ nói, nếu chúng tôi biết chắc chắn sẽ trả lời”.
Bọn họ vội đáp.
Để giữ mạng, bọn họ chỉ đành làm vậy.
Dù sao vị thần y danh chấn thiên hạ này cũng là người giết người không chớp mắt.
Bọn họ cũng từng nghe nói anh còn tiêu diệt cả Hồng Nhan Cốc…
“Tôi nhớ tôi đã đưa thiệp mời cho trợ lý của tôi, theo lý mà nói, cô ấy và tôi đều là bạn bè của sơn trang Huyết Kiếm các anh, tại sao các anh lại muốn giết chúng tôi? Lẽ nào đây là đạo đãi khách của sơn trang Huyết Kiếm các anh sao?”, Lâm Chính nhận thiệp mời An Mạn đưa cho, mặt không cảm xúc hỏi.
“Việc này…”, gã đàn ông tỏ vẻ khó xử, do dự một lát, nhưng không nói gì.
“Sao nào? Không tiện nói à? Nếu vậy thì tôi chỉ đành nghĩ cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812410/chuong-1633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.