Không ai ngờ cuộc chém giết này lại kết thúc bằng cách quỷ dị như vậy.
Nhưng sự thật đã bày ra đó, ai cũng không thể nghi ngờ.
Nhìn người đàn ông đeo mặt nạ không còn động tĩnh, Tần Minh mới ý thức được tình hình đã vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu ta.
Cậu ta bình tĩnh lại sau cơn bàng hoàng, hít sâu một hơi, không ngừng gật đầu nói: “Được, Được! Thần y Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay Tần Minh tôi xem như đã được mở mang tầm mắt! Khâm phục! Nếu con chó của tôi đã chết rồi, vậy tôi sẽ tuân theo ước định trước kia, không quấy rầy Tiểu Nhu nữa! Tạm biệt!”.
Nói xong, cậu ta định xoay người rời đi.
Lúc này chắc chắn phải chuồn nhanh.
Nhưng bây giờ cậu ta muốn chạy rõ ràng đã muộn.
“Tôi có nói cho cậu đi sao?”, giọng lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Cơ thể Tần Minh đứng khựng lại, hơi nghiêng đầu.
“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo?”.
“Hình như trước kia tôi đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Cậu… Qua đây!”, Lâm Chính nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Tần Minh mấp máy môi, sắc mặt trắng bệch.
“Thần y Lâm, anh… anh muốn làm gì?”.
“Tôi sẽ không nói lần thứ ba!”, giọng Lâm Chính đột nhiên lạnh đi.
Trong sự lạnh lẽo… còn có vẻ dữ tợn.
Tần Minh đã mơ hồ đoán được là chuyện gì, cậu ta âm thầm nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng làm chuyện ngu ngốc. Không sai, hôm nay có thể tôi đã lỗ mãng một chút, nhưng tôi cảm thấy không có vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812406/chuong-1629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.