Tuy nói là người rừng, nhưng cũng không phải là người rừng thật sự.
Ông ta vẫn có thể nghe hiểu tiếng người!
Giọng nói vừa vang lên, động tác của người rừng khựng lại, ngước mắt nhìn về phía người lên tiếng.
Đó là Lâm Chính!
Anh bước tới trước mấy bước, kéo Ngưng Hương lùi lại, bảo vệ ở sau lưng.
Ngưng Hương sửng sốt: “Kỳ Lân? Anh… Anh làm gì vậy?”.
“Cô Ngưng Hương, trước kia cô đã giúp tôi, lần này đổi lại là tôi giúp cô!”, Lâm Chính bình tĩnh nói, nhìn người rừng: “Cô gái này ông không được giết!”.
“Ngay cả cậu tôi cũng sẽ giết, vì sao cô ta thì không được giết?”, người rừng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
Giọng nói giống như những viên đá cọ sát, cực kỳ khó nghe.
“Xem ra là không thể thương lượng!”.
“Hừ!”.
Người rừng cũng không dài dòng với anh, đánh một chưởng về phía ngực Lâm Chính.
Chưởng này quả nhiên không đơn giản. Chưởng còn chưa tới, chưởng phong đáng sợ đã giáng xuống, giống như búa sắt nặng nghìn vạn cân đánh vào ngực anh.
Đổi lại là người bình thường, e rằng ngực đã bị xuyên thủng một lỗ.
Nhưng Lâm Chính lại rất bình tĩnh, giơ ngang cánh tay, ngăn chặn chưởng phong đánh tới.
Mặc dù chưởng phong rất dũng mãnh hung hãn, nhưng khi đánh vào cánh tay Lâm Chính lại không có gì xảy ra.
Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công của người rừng.
“Cái gì?”.
Hồng Du sững sờ.
Người rừng cũng hơi bất ngờ.
“Tôi còn tưởng ông lợi hại thế nào, không ngờ chỉ có chút thực lực thế này, đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812373/chuong-1596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.