“Dấu vết đã rửa qua?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Nhược Nam cũng sững người, khó tin nhìn anh.
Cô ta biết Lâm Chính rất thông minh, nhưng Hoa Huyền vẫn cao hơn một chiêu.
Dù Lâm Chính kịp thời rửa đi bùn dưới chân vẫn bị cô ta nhìn ra manh mối.
Tiêu rồi.
Lần này tiêu thật rồi!
Lần này phải làm sao để xóa bỏ hiềm nghi?
Lâm Nhược Nam run rẩy, mặt tái nhợt.
Người xung quanh đều tập trung ánh nhìn lên người Lâm Chính, đợi anh trả lời.
“Sao cậu không nói gì?”, giảng sư Bắc Hiên nghiêm túc quát hỏi.
“Tôi thấy anh ta không còn gì để nói nữa rồi”, bên cạnh có người la lên.
Hoa Huyền nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt lấp lóe.
Mặc dù đây không phải chứng cứ xác thực, nhưng đã có thể chứng tỏ rất nhiều chuyện.
Lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Điều này có thể chứng minh cái gì? Nếu các người lấy cái này để nhận định tôi có tội thì chẳng phải mỗi một người ở đây đều có tội hay sao?”.
“Cậu có ý gì?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày.
“Cô Hoa Huyền, cô có thể cởi giày cô ra không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi Lâm Chính.
Hoa Huyền ngẩn ra một lúc, mày liễu cau lại, sau đó khẽ giọng nói: “Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi?”.
“Tôi chỉ đang tự chứng minh sự trong sạch của mình thôi”.
“Vậy được”, Hoa Huyền do dự một lúc, gật đầu: “Để tôi xem xem anh làm sao tự chứng minh”.
Nói xong, Hoa Huyền cởi giày ra, để lộ đôi chân tinh xảo hoàn hảo.
Đôi chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812365/chuong-1588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.