Triệu Nguyệt dẫn Lâm Chính và Lâm Nhược Nam tới một đình viện hẻo lánh. Chỗ này nằm ở giữa khu vực Hồng Nhan Cốc.
Trên đường đi, có rất nhiều đệ tử nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò. Lâm Chính lại đeo kính vào. Mặc dù chiếc kính che đi nhiều nhưng Triệu Nguyệt đã không thể nào quên đi được khuôn mặt đó.
“Hai người ở đây đi. Lát nữa tôi sẽ cho người mang y phục của Lâm sư muội tới và đưa cô ấy đi học. Anh Kỳ Lân ở lại đây, không được đi đâu hết, biết chưa?”, Triệu Nguyệt hắng giọng, không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà chỉ nhìn Lâm Nhược Nam.
“Không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu. Triệu Nguyệt lập tức rời đi.
Triệu Nguyệt đi khỏi, Lâm Nhược Nam đang tỏ vẻ hoang mang, yếu ớt lập tức ngã ra giường, hét toáng lên, nắn bóp cánh tay và lầm bầm như đau lắm.
“Sao thế? Khó chịu lắm à?"
“Chứ sao nữa! Lúc mới xuống nước chưa kịp phản ứng, giờ mới có cảm giác như rã hết cả xương ra. Đau chết đi được. Vậy mà còn phải nhịn đau...”
“Xem ra cơ thể của cô không phù hợp với nước trong hồ rồi. Nếu như không phải tôi đã châm cứu trước cho cô thì chắc cô cũng giống như những cô gái khác bị chết ở đó rồi, sau đó bị đưa ra ngoài và vứt ở vùng núi hoang”, Lâm Chính nói. Lâm Nhược nghe thấy vậy thì mặt cắt không ra máu.
“Không cần phải sợ, tất cả đều đã qua rồi. Có thể nói là trong họa có phúc đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lại còn trong họa có phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812360/chuong-1583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.