Lâm Nhược Nam không có lựa chọn.
Cô ta rất muốn im lặng không nói, nhưng lại vô dụng!
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt biết quá nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lâm, dù cô ta muốn nói dối cũng không được.
Lâm Nhược Nam chỉ có thể đau khổ tuyệt vọng nói ra lối vào cấm địa của nhà họ Lâm.
“Anh có thể hứa đừng nói với ai là tôi cho anh biết chuyện này được không? Ngoài ra, có thể đưa tôi rời khỏi đây được không?”, Lâm Nhược Nam khóc lóc, gần như sắp suy sụp.
“Được”.
Người đàn ông gật đầu, bình tĩnh nói: “Đưa cô ta đến sân bay ngay đi”.
“Vâng”, tài xế gật đầu.
“Đặt giúp tôi một vé máy bay, tôi muốn rời khỏi Yên Kinh!”.
“Cô muốn đi đâu?”, người đàn ông hỏi.
Lâm Nhược Nam ôm đầu, đau khổ không thôi.
Cô ta phát hiện mình không đi đâu được cả.
Nếu đến chỗ bạn bè, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Lâm bắt lại. Nếu ra nước ngoài, không ai thân thích cũng khó mà đặt chân, những chỗ quen cũng bị nhà họ Lâm nắm được tin tức, một khi đi đến đó ắt sẽ tự chui đầu vào lưới.
Làm sao đây?
Lâm Nhược Nam rất đau khổ.
Đúng lúc này, trong đầu cô ta lóe lên một ý nghĩ, giống như nghĩ tới chuyện gì, vội nói: “Đưa tôi đến Giang Thành!”.
“Giang Thành?”.
Người đàn ông nhíu mày, nhưng không phản đối, dặn tài xế một câu, sau đó xuống xe.
Xe rời đi.
Cùng lúc đó, một vài bóng người đi tới.
“Chủ tịch Lâm, để chúng tôi đi cùng cậu đi”, một giọng nói khàn khàn già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812306/chuong-1529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.