Thực ra, việc Tô Nhu tự sát là một lựa chọn rất ngu xuẩn.
Bởi vì cho dù cô có chết, thì cũng chưa chắc đối phương sẽ tha cho Trương Tinh Vũ, Tô Quảng và người nhà họ Trương.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô không muốn hại Chủ tịch Lâm.
Cô không muốn lấy oán báo ơn, làm hại ân nhân đã nhiều lần kéo cô từ vách núi trở lại.
Thế nên cô chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Lựa chọn cái chết cho bản thân.
Nhưng đây là chuyện rất vô nghĩa.
Cái chết của cô không giải quyết được bất cứ vấn đề nào.
Lâm Chính hít sâu một hơi, kìm nén sự oán hận và lửa giận trong lòng xuống. Anh ngồi xuống, lấy châm bạc ra, đâm mấy cái vào người Tô Nhu.
“Lâm Chính, anh làm gì vậy?”, Tô Nhu có chút chống đối.
“Im miệng! Ngồi yên!”, Lâm Chính lại gầm lên.
Anh không còn sự bình thản như trước nữa, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tô Nhu bị dọa cho run lên sợ hãi.
Cô chưa từng thấy Lâm Chính như vậy, nên cũng không dám động đậy nữa.
Chỉ thấy Lâm Chính cẩn thận đâm châm vào lồng ngực cô.
Động tác cực kỳ nhẹ nhàng, tỉ mỉ, chỉ sợ khẽ dùng lực sẽ khiến Tô Nhu khó chịu.
Một lát sau, anh rút châm bạc ra nhìn một lúc, rồi lại liếc nhìn cổ tay Tô Nhu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Cậu… cậu Lâm, cô Tô Nhu không sao chứ?”, Cung Hỉ Vân run rẩy hỏi.
“Loại độc cô ấy uống cực kỳ đặc biệt, bây giờ hệ thống miễn dịch của cô ấy đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811992/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.