Lời nói của các giáo chúng Đông Hoàng Giáo như sét đánh giữa trời quang, khiến những người này đầu óc choáng váng.
Bọn họ không ngờ thần y Lâm lại là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo.
Nghĩ đến đây, gã râu quai nón bỗng lạnh sống lưng, trán đổ mồ hôi.
"Giáo chủ Đông Hoàng Giáo? Đông Hoàng Thần Quân? Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy chứ?".
"Vậy tức là... thế gia Nam Cung chúng ta đang giao thủ với Đông Hoàng Giáo sao?".
"Chết rồi, lần này... lần này thì chết thật rồi..."
"Mau, phải báo chuyện này với gia chủ, mau báo với gia chủ".
Gã râu quai nón ngẩng phắt đầu lên, quát đồng bọn của mình.
Đồng bọn của hắn lập tức lấy điện thoại ra, định gọi đến một số.
Nhưng người kia vừa lấy điện thoại ra, đã bị người của Đông Hoàng Giáo ở bên cạnh giẫm lên cánh tay.
Tiếng xương gãy vang lên.
"A!".
Tiếng hét thảm thiết thấu trời xanh.
Bàn tay cầm điện thoại gần như bị giẫm gãy, chủ nhân của nó đau đến mức ngất luôn tại chỗ.
"Tao nghĩ bọn mày đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho bọn mày đấy", Lâm Chính cất bước đi tới, sắc mặt lạnh tanh.
Đám người kia run rẩy, ai nấy tái mét mặt.
"Mày có còn nhớ những lời tao nói lúc trước không?", Lâm Chính ngồi xuống bên cạnh gã đàn ông kia, bình tĩnh hỏi.
"Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?", gã râu quai nón run giọng nói, hắn muốn giữ cho bản thân thật bình tĩnh, nhưng lực bất tòng tâm.
Cục diện này khiến người ta quá ngột ngạt.
"Tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811988/chuong-1211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.