Chương 1200: Bản lĩnh
Cả đám há mồn trợn mắt. Chuyện quái gì thế này?
Cả đám tò mò vây lại gần. Thế nhưng bọn họ không dám áp sát vì sợ thái thượng trưởng lão sẽ nhảy dựng lên và cắn họ một phát.
Lâm Chính thì không hề sợ hãi. Anh rảo bước đi tới trước mặt trưởng lão, lấy châm bạc ra, đâm vào ngực bà ta. Trưởng lão thở nhẹ, nằm im dưới đất, bất động.
“Lâm…giáo chủ….chuyện gì vậy?”, Long Tinh Hồng thận trọng nhìn Lâm Chính.
“Lập tức sắp xếp người đưa thái thượng trưởng lão đi tĩnh dưỡng”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Tĩnh dưỡng sao?”, mọi người nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu mô tê gì.
“Không phải…giáo chủ…người chết rồi còn tĩnh dưỡng gì nữa chứ?”, một người nói.
“Người chết? Ai nói với mọi người là thái thượng trưởng lão chết rồi?”, Lâm Chính chau mày.
“Hả?”
“Giáo chủ, ý của cậu là…thái thượng trưởng lão vẫn chưa chết sao?”, Long Tinh Hồng kinh ngạc.
“Đương nhiên là chưa”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Bà ta bị Đường Thiên Hạo đâm xuyên tim. Tôi đã dùng châm khóa chặt mệnh mạch, khóa cả khí tức nên bảo toàn được tính mạng. Tôi sẽ dùng thuốc điều trị. Trong vòng ba tháng, bà ta sẽ khỏe lại thôi”.
“Cái gì?”, đám đông kêu lên. Không ai dám tin. Một người đã bị đâm xuyên tim mà vẫn có thể cứu sống được sao?
Không thể nào! Giáo chủ đang nói đùa phải không?
“Được rồi, mọi người mau chuẩn bị ít châm bạc đi”, Lâm Chính nói.
“Chuẩn bị châm bạc làm gì vậy giáo chủ?”, có người lại hỏi.
Hình như Long Tinh Hồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811972/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.