Chương 952: Rốt cuộc là thiên tài cấp bậc nào? “Kết thúc rồi sao?”.
Lệ Vô Cực vô cùng vui mừng, vội hỏi.
“Không đơn giản như thế”, Kinh Mẫn yếu ớt nói: “Mặc dù thiên phú của cậu Lâm đúng là ở cấp bậc siêu phàm, nhưng Kỳ Lân Biến cũng không phải công pháp bình thường, chỉ chốc lát sao có thể dễ dàng hiểu được? Trong thời gian ngắn, cậu ấy có thể lĩnh ngộ được một phần nội dung chủ yếu là đã không tệ”.
“Sư phụ, không vội, chúng ta có thể để từ từ. Bây giờ những người đó cũng không định xuống đây, bọn họ còn đang uống rượu ăn thịt ở khe Phi Ưng”, Lệ Vô Cực nói.
“Có lẽ bọn họ đã học thông minh, biết cho dù chúng ta không ra ngoài cũng không thể ở đây quá lâu”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì chúng ta là con người, chúng ta cần phải ăn cơm uống nước, đợi chúng ta đói khát đương nhiên sẽ tự ra ngoài. Thay vì cố gắng bắt chúng ta, chi bằng từ từ đợi chúng ta ra ngoài đầu hàng”, Kinh Mẫn nói.
Lệ Vô Cực nhíu mày.
Hắn không suy nghĩ đến chuyện này.
Ở nơi thế này không có nguồn nước, không có thức ăn, dù là đất cũng không có mà ăn, chắc chắn không ở được lâu.
Lúc này.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”.
Kinh Mẫn ho dữ dội hơn, miệng không ngừng nôn ra máu. Không những vậy, tai, mắt, mũi ông ta cũng đã tràn máu, trông vô cùng đau đớn. Ông ta dựa người vào vách đá, không ngừng thở gấp.
“Sư phụ!”.
Lệ Vô Cực kinh hãi mở to mắt, hét lên.
“Triệu chứng bệnh của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811724/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.