Chương 946: Tạo ra một con đường
Trên con đường khấp khuỷu, xuất hiện ba bóng người đang chậm rãi bước về phía trước. Con đường này khá hẹp, nói cách khác không gọi là đường mà là một dải những phiến đá hoặc bờ đất nhô ra. Nếu đặt hai chân xuống thì không đủ chỗ, chỉ có thể đặt một chân trước một chân sau. Bên dưới là vách núi dựng đứng không nhìn thấy đáy. Nếu mà sảy chân thì chỉ có chết chắc. Địa hình vô cùng hiểm trở.
“Sư phụ, cẩn thận!”, Lệ Vô Cực ở phía sau căng thẳng nhìn ông cụ phía trước. Đó chính là Kinh Mẫn
Lúc này Kinh Mẫn trông vô cùng yếu ớt. Ông ta gầy gò, run rẩy men theo vách núi. Lệ Vô Cực nhìn thấy thì lo sợ lắm. Hắn lo sợ Kinh Mẫn xảy ra chuyện, bất cẩn rơi xuống.
“Không sao…Vô Cực, con lo cho mình đi nhé”, Kinh Mẫn thở hắt ra, yếu ớt nói.
“Sư phụ, đệ tử bất hiếu, để sư phụ phải chịu khổ rồi. Đợi rời khỏi Kỳ Lân Môn, đệ tử sẽ chăm sóc sư phụ thật tốt”, Lệ Vô Cực rưng rưng nước mắt, bặm môi nói.
“Đừng nói nhiều nữa. Vùng núi này hiểm trở, khó đi. Với tốc độ của chúng ta, từ đây xuống tới chân núi phải hai tiếng đồng hồ nữa. Nếu người của Kỳ Lân Môn mà phản ứng kịp, từ đường cái vòng qua sườn núi chặn chúng ta thì hỏng. Chúng ta phải nhanh chóng rời đi”, Kinh Mẫn nói.
“Vâng!”, Lệ Vô Cực gật đầu.
Bọn họ tiếp tục đi. Con đường này là do Kinh Mẫn nghĩ ra. Kỳ Lân Môn không giống như những tông môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811718/chuong-941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.