Chương 912: Chỉ thế thôi sao
Thần y Lâm bỗng nhiên dừng tay không nằm trong dự liệu của bọn họ.
Chẳng lẽ… cậu ta bỏ cuộc rồi?
Bọn họ ngơ ngác nghĩ trong lòng, nhưng sức mạnh trên tay không dừng lại, tất cả đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Từng tiếng động nặng nề liên tục vang lên.
Tất cả quyền cước đều rơi lên người Lâm Chính.
Sức mạnh mãnh liệt bao phủ toàn thân.
Nhưng… cơ thể Lâm Chính lại không nhúc nhích.
Dù quyền cước có mạnh thế nào cũng không thể lay chuyển cơ thể anh…
Dường như… tất cả quyền cước đều đánh vào tấm thép…
“Cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên.
Trịnh Tử Nhã cũng kinh ngạc.
“Các người chỉ có chút sức lực thế thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sắc mặt dữ tợn, hai tay làm đao đánh về phía những tay chân còn đang dừng trên người mình.
“Không hay, thu chiêu!”.
Trịnh Tử Nhã vội vã hét lên.
Bọn họ giật mình, vội vàng thu chiêu, nhưng có vài người vẫn chậm một nhịp.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy vang lên.
Tay chân những người đó bị bàn tay như đao đánh trúng, ai cũng cong người chín mươi độ, xương nứt gãy, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó vang lên.
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, cũng dùng tay làm đao đánh về phía cổ Lâm Chính.
Nhưng tay cô ta còn chưa đến gần, Lâm Chính đã nhanh chân hơn một bước, đá về phía ngực Trịnh Tử Nhã.
Vù!
Trịnh Tử Nhã bay ngược về sau, đâm vào cửa phòng họp, phá nát cửa. Cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811684/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.