Chương 550: Tôi quá ngây thơ rồi
Một chàng trai trẻ toàn thân đầy máu đang nằm dưới đất, tay chân gãy hết, mặt mũi tím bầm, rách da lộ thịt, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, chẳng còn hình dáng của con người nữa.
“Thật là tàn nhẫn!”.
“Là ai làm vậy?”.
“Cậu ấy còn trẻ như vậy, rốt cuộc là ai đã đánh cậu ấy thành thế này?”.
“Chắc không phải là gặp cướp đấy chứ?”.
“Mau, mau gọi cấp cứu, tôi thấy cậu ấy sắp không ổn rồi”.
“Gọi xe cấp cứu rồi, nhưng không biết cậu ấy có gắng gượng được đến lúc xe cấp cứu đến hay không nữa”.
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
“A Lực… A Lực…”
Long Thủ nhìn tứ chi vặn vẹo của chàng trai kia, thì thào một tiếng, rồi bỗng gào lên, bổ nhào tới.
“Này, ông làm gì vậy?”.
Những người ở bên cạnh giật nảy mình, quay sang nhìn Long Thủ.
Chỉ thấy Long Thủ quỳ bên cạnh chàng trai kia, run rẩy lấy túi châm bên hông ra, ngã ngồi xuống đất, run rẩy châm cứu cho chàng trai kia.
“Ấy? Hình như ông ấy là bác sĩ Đông y”.
“Tốt quá, cậu ấy được cứu rồi”.
Mọi người xung quanh cũng có chút kích động.
Nhưng… đâm mấy châm xong, tình trạng của chàng trai không những không biến chuyển, mà hơi thở còn gấp gáp hơn, sắc mặt cũng trở nên tím tái, đôi mắt sưng vù trợn tròn nhìn Long Thủ, dường như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
“A Lực! Tất cả là tại chú! Tất cả là tại chú, chú không nên bảo cháu đi, không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811322/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.