Chương 442: Cô tự lên núi xem đi
"Chữa bệnh khó nói cho cô? Việc này không khó", Lâm Chính lắc đầu nói: "Phương thuốc tôi đưa cô lúc trước, cô có dùng đúng giờ không?".
"Đương nhiên, phương thuốc của anh bà tôi cũng xem rồi, bà ấy cứ tán thưởng không thôi, nói rằng phương thuốc này chỉ có người trời mới viết ra được", Liễu Như Thi gật đầu đáp.
Giọng nói của cô ấy vô cùng dịu dàng, cũng không biết là do sức khỏe yếu ớt hay là làm sao.
"Tôi cho cô một phương thuốc nữa, cô sử dụng đúng giờ, tuy không thể khỏi hẳn trong vòng ba ngày, nhưng ít nhất cũng đỡ bảy tám phần, không phải lo lắng về tính mạng nữa", Lâm Chính lấy giấy bút ra, viết rất nhanh, rồi đưa cho Liễu Như Thi.
Liễu Như Thi vội vàng nhận bằng hai tay.
"Chắc là có mấy dược liệu hơi khó tìm, tôi thấy Minh Vũ cũng ở đây, nếu dùng danh nghĩa của Dược Vương để xin thuốc thì không vấn đề gì đâu".
"Được, cảm ơn anh, thần y Lâm", Liễu Như Thi nhìn phương thuốc kia, một giọt nước mẳ tràn khỏi khóe mi.
"Mau rời khỏi nơi thị phi này đi", Lâm Chính bình thản nói.
"Ừ", Liễu Như Thi ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Vừa cười vừa khóc.
Là giọt nước mắt vui mừng vì có thể chữa khỏi bệnh khó nói của bản thân sao?
Lâm Chính cảm thấy khó hiểu trong lòng, nhưng không nhìn ra được.
Nhưng lúc này, Khải Tố ở bên cạnh đã không nhịn được nữa.
"Không giết Ứng Phá Lãng... Cậu chủ Ứng? Họ Lâm kia! Ý cậu là sao? Cậu động đến cậu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811214/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.