Chương 412: Bàn luận một chút
Xoạt!
Chiếc xe dừng lại dưới chân núi nơi Sùng Tông Giáo tọa lạc.
Xe bình thường không thể lên núi, trừ phi là khách quý đặc biệt, những người khác đều phải đi bộ lên.
Lâm Chính theo đám Hoắc Kiến Quốc đi lên.
May mà nơi đây xây lại đường, dễ đi hơn nhiều, nhưng có thể thấy một số xe sang lên núi.
Có vẻ như Thượng Võ Quán có địa vị khá tầm thường trong mắt Sùng Tông Giáo.
Hoắc Thượng Võ tính cách thẳng thắng, nếu Sùng Tông Giáo không quá coi trọng Thượng Võ Quán, ông ấy cũng không định nịnh hót, đây chắc cũng là lý do ông ấy cố ý không đến.
"Nếu như cậu đến để mở mang kiến thức thì sau khi đi lên phải nói ít thôi, biết chưa?", Hoắc Kiến Quốc đảo mắt nhìn Lâm Chính, sau đó nói.
"Hơn nữa, đừng có sờ mó linh tinh, trông anh thế này đúng là mới từ quê lên!", Tịch Lưu Hương hừ một tiếng chế giễu.
Hoắc Kiến Quốc liếc nhìn cô ta, không nói gì.
Lâm Chính lắc đầu: "Yên tâm, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không làm liên lụy đến mấy người".
"Sao nào? Anh tưởng chúng tôi sẽ bảo vệ anh chắc? Anh biết hôm có những ai đến đây không? Anh mà gây ra chuyện gì, anh tự chịu trách nhiệm, Thượng Võ Quán của chúng tôi không đi theo xử lý giúp anh đâu!", Hoắc Ngạo khinh bỉ nói.
Lâm Chính không đáp.
"Ồ? Đây chẳng phải người của Thượng Võ Quán sao?"
Lúc này, đằng sau vang lên tiếng cười nhạt.
Mọi người nhìn qua.
Chỉ thấy một nhóm người mặc võ phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811184/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.