Chương 331: Bà không có tư cách dạy tôi (2)
"Cô Mao, người này khinh thường bài giảng của cô, ngang nhiên ngủ gật trong giờ học! Em không thể chấp nhận được điều này, hy vọng anh ta có thể rời khỏi đây, ít nhất mong anh ta không sỉ nhục cô Mao tôn kính!", người kia lập tức nói.
Mao Ái Cầm nghe thấy thế liền nổi giận.
Bà ta đã không cam tâm tình nguyện chạy đến đây giảng bài cho đám người này, vậy mà còn có người ngủ gật?
Sao bà ta có thể tha thứ được chứ?
"Chuyện này là thật sao? Cậu ngủ gật trong giờ học của tôi?", Mao Ái Cầm nhìn Lâm Chính, hỏi.
"Đâu có", Lâm Chính lắc đầu.
"Anh còn nói dối? Tất cả mọi người đều nhìn thấy!", người kia quát.
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy!".
"Cả tôi nữa!".
"Anh đúng là không biết tôn trọng người khác!".
"Bao nhiêu người muốn nghe bài giảng của cô Mao còn không được nghe kia kìa!".
Rất nhiều người xung quanh đứng ra làm chứng, nhao nhao chỉ trích Lâm Chính.
Khuôn mặt Tần Ngưng hơi lạnh đi.
Cô ấy nhận ra tất cả bọn họ đều là người của Trình Thường Sinh...
Bọn họ đang vu oan cho Lâm Chính...
Mao Ái Cầm nổi giận, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, bà ta chỉ ra cửa, quát: "Cậu mau cút ra ngoài cho tôi!".
Lâm Chính cau mày, vẫn ngồi bất động.
Tần Ngưng không nhịn nổi nữa, kéo tay Lâm Chính, nói: "Anh Lâm, chúng ta đi thôi!".
Mấy người kia nghe thấy thế liền cuống lên.
Trình Thường Sinh yêu cầu bọn họ tách Lâm Chính khỏi Tần Ngưng, đây là Viện học thuật Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3811104/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.