Chương 210: Thì đừng cần nữa
Từ Thiên sửng sốt.
Lâm Chính không phải là bác sĩ sao? Tay trói gà không chặt lại chạy đi đánh nhau với người này? Anh không muốn sống nữa sao?
Người kia là dân luyện võ đã luyện mấy chục năm võ công, một quyền đủ để phá núi xẻ đá, cơ thể của Lâm Chính chắc không chịu nổi hai chiêu.
“Cậu Lâm, người này không giống mấy tên đầu gấu tầm thường, cậu vẫn nên ở bên nghỉ lấy sức đi, để tôi lên là được rồi”, Từ Thiên cười nói.
“Ông ra tay chưa chắc có thể thắng, vả lại cũng quá chậm!”.
“Cậu Lâm, cậu…”.
Từ Thiên nghẹn lời, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Mình đang bị thần y Lâm coi thường sao?
Từ Thiên hơi tức giận.
Nếu người này không phải thần y Lâm, ông ta đã ra tay dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi.
“Thú vị!”, Tư Đồ Kính gật đầu, cười nói: “Nếu người này đã muốn chết thì cho anh ta toại nguyện thôi! Chú Kiên, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi, tôi muốn nửa đời sau của anh ta phải ngồi xe lăn!”.
“Được!”, người được gọi là chú Kiên gật đầu.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đứng im tại chỗ.
“Cho ông đánh trước”, Lâm Chính nói.
“Trẻ người non dạ không biết trời cao đất dày”, chú Kiên lắc đầu nói, ánh mắt nghiêm nghị, định ra tay đánh anh tàn phế.
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó lại có một nhóm người tràn vào nhà họ Lạc.
Người nhà họ Lạc run lẩy bẩy.
Lạc Thiên ngơ ngác.
Từ Thiên cũng quay người lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3810985/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.