Chương 208: Lôi ra ngoài (2)
"Ồ, tình nhân tìm đến tận cửa à?".
Tư Đồ Kính nheo mắt, cười một cách quái đản.
Lâm Chính không nói gì, thậm chí còn không nhìn Tư Đồ Kính cái nào, mà nhìn về phía Lạc Thiên ở bên kia.
Lúc này, Lạc Thiên vô cùng thảm hại, còn nằm dưới đất không đứng dậy nổi. Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng khuôn mặt tái nhợt của cô ta và vũng máu chói mắt kia khiến người ta không rét mà run.
Lâm Chính sải bước đi tới, đỡ Lạc Thiên đứng lên.
"Lâm Chính..."
Lạc Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.
Cô ta run cầm cập, vội nói: "Anh không nên đến đây, mau đi đi... Anh phải mau rời khỏi đây!".
Nếu ngay cả Lạc Bắc Minh cũng phải kiêng dè như vậy, thì thế lực của Tư Đồ Kính chắc chắn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta.
Lâm Chính đến đây không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy, mà kiểm tra vết thương của Lạc Thiên, rút chiếc châm bạc ở bụng cô ta ra, tìm lại huyệt vị rồi đâm vào.
Lạc Thiên lập tức cảm thấy không còn đau đớn ở bụng nữa mà vô cùng dễ chịu.
Lâm Chính lại nhìn hai tay của Lạc Thiên.
Sắc mặt anh lạnh lùng, vươn tay cởi băng vải quấn quanh ra từng chút một.
"Lâm Chính, đừng...", Lạc Thiên đau đến mức nín thở, vội kêu lên.
Nhưng vô dụng.
Băng vải trên tay được tháo ra từng chút một, để lộ mười ngón tay máu thịt be bét.
"Là ai làm?".
Lâm Chính khẽ hỏi.
Vành mắt Lạc Thiên đỏ hoe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3810983/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.