Editor: Băng
Theo những gì Đông Húc Lãng quan sát, vẻ ngoài của Lâm Sâm Sâm điềm đạm nho nhã, bên trong lại lạnh lùng. Cho dù cô rất lễ phép, khéo léo, nhưng tư tưởng lại xa cách. Đông Húc Lãng cam đoan, nếu không phải có việc thì cô quyết không đến nhà thăm hỏi
Quả nhiên sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Sâm Sâm đi theo Thẩm Bích Tâm vào thư phòng nói chuyện, Đông Húc Lãng ngồi ở phòng khách xem tin tức một mình. Không đến một giờ sau, hai người đã đi ra khỏi thư phòng. Đông Húc Lãng đề nghị tự mình tiễn Lâm Sâm Sâm, Thẩm Bích Tâm thấy trời đã tối nên cũng không phản đối.
Vừa ra khỏi nhà, Lâm Sâm Sâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đông Húc Lãng thấy biểu tình của cô, cười nói: “Có phải đột nhiên thở phòm nhẹ nhõm không? Dường như mỗi lần đến nhà tôi cô đều có cảm giác này, giống như đang diễn kịch vậy.”
Lâm Sâm Sâm chỉ cười không nói. Anh lại nói tiếp: “Kỳ thực ba mẹ của tôi đối xử với mọi người rất tốt, không cần phải vì thân phận của mình mà câu nệ như vậy.”
Lâm Sâm Sâm vẫn chỉ cười như cũ, không trả lời. Đông Húc Lãng thấy cô như vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ yên lặng đi theo bước chân của cô. Gió đêm nhẹ nhàng thổi, có một mùi thơm ngát thanh nhã thoảng qua mũi anh, không giống nước hoa, chắc là mùi của dầu gội đầu. Anh không nhịn được cúi đầu nhìn tóc của cô, được cắt ngay ngắn, độ dài thực thích hợp với chiều cao của cô, dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-tot/59167/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.